Hãy bế em ra phòng mỗi sáng

Cơ hội
25/07/2016
Yêu là gì?
27/07/2016

Tôi về nhà đúng lúc vợ tôi đang dùng bữa tối. Tôi cầm lấy tay nàng và nói, “Tôi có chuyện muốn nói với em”. Nàng ngồi xuống và lặng lẽ ăn. Tôi quan sát nỗi đau trong mắt nàng.

Đột nhiên tôi không biết làm thế nào mở miệng. Nhưng tôi cần cho nàng biết tôi đang nghĩ đến ly dị. Tôi nhẹ nhàng đề cập đến chủ đề này. Nàng dường như không chú tâm đến những lời tôi nói, thay vào đó, nàng nhẹ nhàng hỏi, “tại sao?” Tôi né tránh câu hỏi của nàng. Điều này khiến nàng giận dữ. Nàng quẳng đôi đũa và hét vào mặt tôi, “Anh không phải là đàn ông”!

Đêm đó, chúng tôi không nói chuyện với nhau. Nàng khóc thật nhiều. Tôi hiểu nàng muốn biết chuyện gì đang xảy ra cho cuộc hôn nhân này. Nhưng tôi hầu như không thể thoả mãn câu hỏi của nàng. Trái tim tôi đã thuộc về Jane. Tôi không yêu nàng nữa. Tôi chỉ tội nghiệp cho nàng.

Mang cảm giác tội lỗi, tôi soạn thảo đơn ly dị, trong đó, tôi dành cho nàng quyền sở hữu ngôi nhà, xe hơi và 30% cổ phần công ty của tôi. Nàng liếc nhìn tờ đơn và xé vụn. Người đàn bà hơn mười năm chung sống với tôi, nay bỗng trở nên xa lạ. Tôi thấy tội nghiệp cho nàng vì đã phí thời gian, sức lực cho cuộc hôn nhân này nhưng tôi không đền bù cho nàng được vì tôi yêu Jane tha thiết. Sau cùng, nàng khóc trước mặt tôi – điều tôi chờ đợi đã đến vì nó làm cho thấy nhẹ nhõm. Ý tưởng ly dị ám ảnh tôi nhiều tuần lễ liền, giờ thì trở nên rõ ràng và chắc chắn hơn.

Hôm sau, tôi về nhà muộn và thấy tờ giấy nàng để trên bàn. Tôi không dùng bữa tối nàng dọn, thay vào đó tôi đi ngủ và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ vì tôi quá mệt sau một ngày đi chơi với Jane. Bất chợt tôi tỉnh giấc, thấy nàng ở đó, bên cạnh bàn ăn có tờ giấy. Tôi chẳng màng, quay đi và ngủ tiếp.

Sáng hôm kế tiếp, nàng đặt điều kiện với tôi về li dị: nàng không muốn bất cứ điều gì từ tôi, ngoại trừ điều kiện duy nhất. Nàng yêu cầu một tháng trước khi li dị, chúng tôi sẽ cố sống như những cặp đôi bình thường. Lý do nàng đưa ra đơn giản: nàng muốn con trai chúng tôi không bị xao nhãng trong kỳ thi, nàng không muốn thấy con trai phân tâm vì sự ly dị của chúng tôi. Tôi đồng ý. Nhưng nàng muốn thêm điều nữa. Nàng nhắc tôi nhớ cách tôi bồng nàng vào đêm tân hôn. Nàng yêu cầu mỗi ngày trong tháng cuối cùng tôi bồng như thế. Tôi thầm nghĩ chắc nàng điên rồi. Nhưng để tránh phiền phức, tôi gật đầu chấp nhận.

Tôi kể cho Jane nghe về điều kiện ly dị của nàng. Jane cười to và nghĩ thật ngớ ngẩn. Jane nói bằng giọng khinh khỉnh, “dù bà ta có đặt điều kiện ra sao, thì vẫn phải đối mặt với việc ly dị”.

Vợ tôi và tôi từ lâu đã không còn gần gũi nhau kể từ khi ý định ly dị được bộc lộ rõ ràng. Vì thế, ngày đầu tiên tôi bế nàng, cả hai chúng tôi đều lóng ngóng. Con trai chúng tôi đứng đằng sau, vỗ tay, “Hoan hô, cha bồng mẹ trên tay”. Những lời thốt ra từ miệng con trai khiến tôi đau lòng. Từ phòng ngủ ra phòng khách, rồi ra đến cửa dài mười mét. Nàng nhắm mặt thì thầm, “đừng kể cho con trai chúng ta về việc ly dị”. Tôi gật đầu, cảm thấy tuyệt vọng. Tôi đặt nàng xuống khi ra đến ngoài cửa. Trong khi nàng chờ xe buýt, tôi lái xe chạy thẳng đến công ty.

Ngày thứ hai, mọi việc trở nên dễ dàng hơn. Nàng dựa vào ngực tôi. Tôi ngửi thấy mùi nước hoa trên áo nàng phảng phất. Tôi chợt nhận ra, tôi đã không chăm chú nhìn người phụ nữ này từ lâu. Tôi nhận ra nàng không còn trẻ nữa. Những vết chân chim xuất hiện trên mặt nàng, tóc nàng đang bạc đi! Cuộc hôn nhân của chúng tôi đã lấy đi bao nhiêu sức lực của nàng. Trong thoáng chốc, tôi tự hỏi tôi đã làm gì được cho nàng.

Ngày thứ tư, khi bế nàng trên tay, tôi cảm thấy chút gần gũi ùa về. Đây là người phụ nữ đã mười năm chung sống với tôi. Ngày thứ năm và ngày thứ bảy, tôi nhận ra sự thân mật ngày xưa đang trở về. Tôi không kể cho Jane nghe về điều này. Dần dần việc bồng nàng trong suốt một tháng trôi qua nhanh chóng. Từng ngày từng ngày điều này khiến tôi nên mạnh mẽ hơn.

Một sáng, khi nàng đang loay hoay chọn trang phục để mặc, bất chợt thở dài và nói: “Cái áo nào của em giờ cũng trở nên rộng tênh!” Tôi chợt nhận ra nàng gầy đi rất nhiều, đó chính là lý do tôi có thể bồng nàng dễ dàng. Ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu tôi, nàng đang chịu đựng nỗi đau và cay đắng chất chứa trong tim nàng. Cách vô thức, tôi ôm chầm lấy nàng.

Đúng lúc đó, con trai tôi bước đến và nói, “Cha ơi, đến giờ bế mẹ ra khỏi phòng.” Dường như với con tri tôi, việc nhìn thấy tôi bồng mẹ nó ra khỏi phòng trở nên phần quan trọng trong cuộc đời nó. Nàng ra dấu cho con trai đến gần và ôm chặt lấy nó. Tôi vội quay mặt đi vì tôi sợ mình sẽ thay đổi ý định vào phút chót. Rồi tôi bồng nàng trên tay, bước ra khỏi phòng ngủ, đến phòng khách rồi đến cửa. Tay nàng nhẹ nhàng ôm lấy cổ tôi. Tôi ôm nàng trên tay thật chặt như thể ngày chúng tôi kết hôn.

Tuy nhiên, việc nhận ra nàng gầy hơn rất nhiều khiến tôi đau lòng. Ngày cuối cùng, khi tôi bồng nàng, tôi hầu như không thể bước đi bước nào. Con trai chúng tôi đã đi học. Tôi nhẹ nhàng bồng nàng và nói, “anh đã không nhận ra từ lâu chúng mình không còn gần gũi.” Sau đó, tôi lái xe vội vàng đến công ty, bước ra khỏi xe mà quên cả đóng cửa nhà vì tôi sợ bất cứ sự trì hoãn nào sẽ khiến tôi đổi ý định. Tôi bước lên lầu. Jane ra mở cửa phòng. Tôi nói nhanh, “Xin lỗi Jane! Anh không muốn ly dị nữa”.

Jane nhìn tôi ngạc nhiên, và sờ lên trán tôi, “Anh bị sốt à?” Tôi nhấc tay nàng khỏi trán tôi, và nói: “Xin lỗi em. Anh không muốn ly dị. Cuộc hôn nhân của anh trở nên chán chường vì anh và vợ anh đã xem thường những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống chứ không phải vì bọn anh không còn yêu nhau nữa. Anh nhận ra từ ngày anh bồng nàng vào đêm tân hôn anh đã hứa luôn giữ lấy nàng cho đến khi cái chết chia lìa bọn anh”. Jane bàng hoàng. Nàng tát vào mặt tôi, đóng cửa phòng và rồi oà khóc. Tôi bước xuống lầu và lái xe đi. Tôi đặt bó hoa trên đường về. Cô gái bán hàng hỏi tôi viết gì trên tấm thiệp. Tôi mỉm cười và viết: “Anh sẽ bồng em mỗi sáng cho đến khi cái chết chia lìa hai ta!”

Hôm đó khi tôi về nhà với bó hoa trên tay và nụ cười trên mặt, tôi chạy vội lên cầu thang để tìm nàng: nàng đã chết! Vợ tôi đã bị bệnh ung thư nhiều tháng qua. Tôi dành trọn thời gian bên Jane nên đã không chú ý gì đến nàng. Nàng hiểu nàng sẽ không sống lâu và vì thế nàng không muốn con trai tôi nghĩ xâu về tôi nếu để việc ly dị xảy ra. Ít nhất trong mắt con trai tôi, tôi vẫn là người cha đầy lòng yêu thương gia đình…

Hoàng Nguyễn lược dịch

 

Admin
Nơi chia sẻ những bài viết hay từ các trang báo nước ngoài, được lược dịch nhằm đem lại cho độc giả Việt nguồn cảm hứng sống cao thượng, sống nhân nghĩa. Đó là tôn chỉ của blog này.Trân trọng,Hoàng Nguyễn

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *